CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 HOÀN CHÂU CÁCH CÁCH


phan 35

 Kim Tỏa nhìn cảnh đó, hồn phi phách tán:
 – Tiểu thơ, có lẽ sắp đến giờ chết rồi, ta phải làm sao bây giờ?
 Tử Vy nhìn quanh quan sát, rồi nói với Tiểu Yến Tử:
 – Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, các người nhớ rằng, chúng ta đã có thề, đồng sinh cộng tử, mặc dù không sinh được cùng ngày, nhưng được chết cùng giờ thì cũng hay. Đó là phúc không phải là họa. Vì vậy, đừng khóc, đừng sợ, hãy tỏ ra can đảm lên chứ?
 Lời của Tử Vy làm hào khí của Tiểu Yến Tử như được khơi cao, cô nàng tán đồng ngay:
 – Đúng đấy Kim Tỏa! Chúng ta cần phải can đảm, đừng để người ta khinh thường nữ giới. Chẳng có gì phải sợ cả.
 Có tiếng bước chân dồn dập rồi Lương đại nhân với đám quan binh hộ tống phía sau đi vào. Vừa ngồi vào bàn hắn đã vỗ tay nói:
 – Nào, bắt đầu đi chúng bây. Ba đứa này, hôm nay thế nào đã chịu ký hay chưa chứ?
 Tử Vy nói:
 – Không ký, có đánh thế nào bọn này cũng không ký, các ông muốn giết thì giết đi!
 Tiểu Yến Tử thì chửi toáng lên:
 – Này tên cẩu quan vô lại, ngươi chỉ như con rùa vô tích sự, ta chỉ muốn đập vỡ chiếc mu ngươi ra thôi. Đừng hòng lung lạc bọn ta!
 Lương đại nhân giận dữ hét:
 – Đánh! Đánh ba con a đầu này thật mạnh cho ta! Đánh đến bao giờ rách cả thịt chúng ra thôi!
 Những ngọn roi bắt đầu như mưa quất xuống. Cả bọn đau đớn vô cùng, Kim Tỏa hét:
 – Ối! Đau quá! Đau quá! Tôi chết mất!
 Tử Vy vẫn tỉnh táo cắn răng chịu đựng, nói:
 – Này Kim Tỏa! Chúng ta hát lên đi, hát sẽ quên cái đau nhiều!
 Và bắt giọng cho cả bọn cùng hát:
 – “Hôm nay trời quang đãng, khung cảnh thật hữu tình, bướm lượn trên hoa, chim đua hót trên cành, mây trắng bay lơ lửng, vó ngựa động hoa rơi. Tất cả đều hát, hợp tấu vang lưng trời “
 Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử cố hát theo:
 – “Đàn lạc đà rong ruổi, inh ỏi tiếng chuông reo. Gió cũng hòa tiếng hát, nước reo cây rộn ràng”
 Lương đại nhân thấy cả ba không sợ còn cất tiếng hát giận dữ.
 – Bọn bây ba đứa chết đã đến nơi, còn không biết hối cải, hãy ký tên hay ấn chỉ đi, bằng không ta sẽ sử dụng đại hình, lúc đó hối tiếc thì đã muộn.
 Bọn quan lại đưa các bản cáo trạng in sẵn cho bọn Tiểu Yến Tử ký, nhưng cả ba chẳng thèm ngó ngàng đến, tiếp tục hát. Lương đại nhân thấy vậy, quát:
 – Hãy nung đỏ đũa sắt, rồi đốt cháy cả bộ mặt chúng, xem chúng có còn vui được không thì biết.
 Đám cai ngục nghe lệnh, vội vã lùi đũa sắt vào lửa chuẩn bị cực hình. Mạng sống của cả ba cô gái như chỉ mành treo chuông. May thay, ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng hô lớn:
 – Thánh chỉ đến! Thánh chỉ đến!
 Tiểu Yến Tử nghe nói, mừng reo lên:
 – Tử Vy, có nghe không? Hoàng thượng cho người đến cứu ta rồi.
 Kim Tỏa khóc òa:
 – Được cứu rồi! Được cứu rồi! Tôi biết là Hoàng thượng không có bỏ quên tụi mình mà!
 Trong khi Lương đại nhân hoảng hốt, quỳ xuống bọn cai ngục thấy vậy quỳ theo.
 Tử Vy bán tín bán nghi, nhìn ra chỉ thấy Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xông vào, phía sau lại là Liễu Hồng, Liễu Thanh. Vĩnh Kỳ vừa bước vào, đã mở tờ thánh chỉ ra đọc:
 – “Hoàng thượng có lệnh, lập tức đưa Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa về cung!”
 Trong lúc Vĩnh Kỳ đọc, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Liễu Thanh, Liễu Hồng xông vào. Nhĩ Khang thấy tình trạng của cả ba bị cực hình như vậy đã nổi trận lôi đình. Rút ngay gươm ra, chỉ bọn cai ngục hét:
 – Còn chưa cởi trói ra, chờ gì nữa?
 Lương đại nhân thì nghi ngờ:
 – Khoan đã! Hãy đưa thánh chỉ cho tôi xem!
 Vĩnh Kỳ lập tức hét:
 – Ta là Ngũ A Ca, bọn bây chẳng biết à? Đến đây mục kích bọn ngươi dám dùng nhục hình khi chưa có lệnh! Ta phải lấy đầu ngươi!
 Nhĩ Thái lúc này cũng đã rút đao ra, Liễu Thanh, Liễu Hồng cũng động thủ, gạt ngã cả đám cai ngục, lấy chìa khóa mở gông cho Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa.
 Tiểu Yến Tử lanh miệng, chợt kêu lên:
 – Liễu Thanh, Liễu Hồng, sao lại là bọn ngươi?
 Liễu Thanh, Liễu Hồng sợ hãi, nói nhỏ:
 – Bọn này đến cứu các bạn, nói nhỏ tí, chạy ra rồi tính.
 Nhưng tay Lương đại nhân đã nghe thấy, hắn kêu lên:
 – Có người cướp ngục! Người đâu! Người đâu! Đến đây có người cướp ngục.
 Tử Vy, Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa lúc đó mới biết là bọn Vĩnh Kỳ đến cướp ngục chứ không phải lệnh vua. Mọi người chưa kịp chạy, thì đám quan binh đã ụp đến. Thế là Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái phải ứng phó. Tiểu Yến Tử thấy bạn bè như vậy lên tinh thần ngay, vội vã chụp lấy thanh kiếm rớt của tên cai ngục, bay thẳng tới trước tên Lương đại nhân. Lão tham quan thấy vậy sợ hãi lùi ra sau nói năng lộn xộn:
 – Xin nữ hiệp tha mạng! Xin nữ vương tha mạng! Xin cát cát tha mạng!
 Lời của gã làm Tiểu Yến Tử càng tức giận, nàng đâm ngay một mũi lên vai gã, rồi rút ra đâm thêm một mũi thứ hai, Lương đại nhân đau quá té cả đái ra quần.
 – Nữ vương xin hãy tha mạng! Tha mạng, tôi đúng là loài rùa không đáng để nữ vương ra tay đâu, hãy tha tội!
 Tiểu Yến Tử giận hét:
 – Ngươi là đồ vô lại, ta đã nói là phải đâm cả trăm mũi kiếm vào người ngươi rồi mà!
 Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa đâm thêm kiếm vào đùi Lương đại nhân. Tay họ Lương ngã lăn xuống đất, hét lên như bị chọc tiết.
 – Ui da! Bọn giết người! Cướp ngục!
 Nhĩ Khang giục:
 – Tử Vy và Kim Tỏa đã kiệt sức, mọi người đừng đánh nữa, hãy lo rút đi!
 Vĩnh Kỳ quay qua tay Lương đại nhân nằm dưới đất, nói:
 – Ngươi hãy nhìn cho kỹ nhé. Người cướp ngục hôm nay là ta. Ngũ A Ca đây! Sau này đừng có đổ tội cho người khác!
 Nhĩ Khang dìu Tử Vy, Liễu Hồng dìu Kim Tỏa, Vĩnh Kỳ kéo tay Tiểu Yến Tử và mọi người cùng xông ra khỏi tù.
 Lúc bọn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xông vào Tông Nhân Phủ cứu bọn Tử Vy, thì vua Càn Long cũng không còn ngồi yên được, ông cho triệu tập Phước Luân, Bác Hằng, Kỷ Hiểu Phong, Ngạc Mẫn cùng vào cung, và nói một cách thẳng thắn.
 – Về chuyện Hoàn Châu cát cát trẫm không cần nói, hẳn các khanh đã rõ. Hiện giờ trẫm đã cho nhốt Tử Vy và cả Tiểu Yến Tử trong đại lao của Tông Nhân Phủ. Mặc dù tất cả đều đã xác nhận Tử Vy mới là con ruột của ta. Nhưng trẫm không biết có nên tin hay không? Vì vậy trẫm triệu kiến các khanh đến đây, mong là các ngươi cho ta ý kiến. Ở đây Phước Luân là người rõ nhất, Hiểu Phong, Bác Hằng, Ngạc Mẫn, các ngươi cũng đã gần gũi bọn họ suốt đường tuần du, các ngươi có nhận xét gì về họ, nói cho ta nghe xem.
 Mọi người đứng yên. Chỉ có Kỷ Hiểu Phong là lên tiếng:
 – Thần phát biểu đây là ý riêng của thần. Vì chuyện này là chuyện riêng của bệ hạ. Đúng ra không cần phải để ý đến ý bên ngoài, nhưng bệ hạ đã hỏi thì thần xin thưa, Hoàn Châu cát cát đúng là có tội lừa dối vua, nhưng bản chất cô ấy vô tư, trẻ con lúc nào cũng mang lại nhiều nguồn vui cho bệ hạ. Mà tội của Tiểu Yến Tử theo thần thấy, cũng không đáng chết. Vì vậy nếu có thể xin bệ hạ xử nhẹ cho.
 Vua lắc đầu:
 – Thế…. thế còn Tử Vy?
 Kỷ Hiểu Phong sư phụ nhìn vua im lặng một lúc, nói:
 – Tử Vy cô nương, trong thời gian “di phục xuất tuần” lúc nào cũng chu đáo phục vụ bệ hạ. Cái chuyện phục vụ tận tụy đó không chỉ xuất phát từ bổn phận mà còn cả tình cảm. Rõ ràng nhất là lúc bệ hạ bị thích khách đã bất chấp tất cả dùng thân mình để đỡ dao cho bệ hạ. Việc làm đó chưa hẳn là ai cũng làm được. Thần cũng bất ngờ, khâm phục. Đến bây giờ nghĩ lại, thì mới hiểu ra hai chữ “bản năng” kia. Không phải là hành động bình thường, mà nó xuất phát từ tình cảm phụ tử. Đó là thiên tánh! Vì vậy thần nghĩ, hẳn là bệ hạ biết rõ hơn ai.
 Vua nghe phân tích giật mình, nhìn Kỷ Hiểu Phong thật lâu nhưng Kỷ sư phụ vẫn bình tĩnh tiếp:
 – Bẩm Hoàng thượng, một quyển sách hay thường phải đọc đến trang cuối mới biết. Có nhiều lúc nó có kết quả trái ngược với điều mình đã suy đoán, nó làm mình bực mình, không vui, nhưng nếu nó hay thì vẫn hay. Đứng ở một góc độ khác nhìn, nó vẫn vô cùng thú vị. Bẩm Hoàng thượng. Hoàng thượng có cùng lúc hai cô cát cát, hồn nhiên phá phách và dịu dàng dễ yêu. Đó là phúc khí của Hoàng thượng. Vậy thì sao không mở rộng vòng tay, rộng lượng khoan dung, để hưởng được cái phước thiên luân trời ban kia chứ?
 Lời của Kỷ Hiểu Phong làm vua hoàn toàn tỉnh táo. Sau một lúc nghĩ ngợi, vua nói:
 – Vâng, từ lâu rồi, trẫm cũng trực giác thấy, hai đứa nó thân thích với trẫm như đôi cánh tay, trẫm khó vui khi thiếu họ. Còn chuyện thật hay giả, bây giờ nghĩ lại mới thấy không quan trọng. Cái quan trọng nhất là tấm lòng thôi!
 Ông Phước Luân nghe vua nói vậy, như trút hẳn nỗi lo quỳ xuống thưa:
 – Bẩm Hoàng thượng, Tử Vy cô nương, từ lúc đỡ dao cho Hoàng thượng, sức khỏe suy sụp hẳn, lần này bị giam trong Tông Nhân Phủ e rằng sẽ bị suy kiệt hơn. Nếu Hoàng thượng đã khoan dung như vậy, sao chẳng khai ân ra lệnh thả họ ra đi?
 Vua còn chưa biết quyết định thế nào thì Kỷ Hiểu Phong cũng bước tới sụp xuống:
 – Bẩm Hoàng thượng. Thần thấy hai cát cát kia đều yếu đuối, đáng thương. Nhất là Tử Vy cô nương, bệnh cũ còn chưa dứt, không nên để ở ngục tối lâu như vậy!
 Vua nghe nói hiểu ra, vội nói:
 – Thôi được, các vị hiền khanh, hãy theo trẫm đến Tông Nhân Phủ ngay! Đích thân trẫm sẽ tha hai con a đầu đó!
 Mọi người vội quỳ xuống:
 – Tuân chỉ!
 Nhưng ngay lúc đó, chợt thấy bọn quan binh chạy vào, quỳ xuống bẩm báo.
 – Kính bẩm Hoàng thượng. Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước đã đưa võ lâm cao thủ xông vào Tông Nhân Phủ cướp ngục, đưa ba nữ tội kia trốn thoát rồi ạ!
 Vua nghe tái mặt:
 – Cái gì? Bọn ngươi nói gì?
 Ông Phước Luân cũng tái mặt. Ngay lúc đó có một vị quan mình bê bết máu, quỳ xuống trước mặt vua bẩm báo.
 – Bẩm Hoàng thượng, Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước đã giả thánh chỉ của Hoàng thượng, nói rằng Hoàng thượng có lệnh đưa mấy cát cát kia vào cung, thừa dịp bọn thần tiếp thánh chỉ, đả thương cai ngục và Lương đại nhân, cướp tù.
 Vua nghe vậy giận dữ:
 – Dám giả thánh chỉ, đả thương quan quân. Vậy là quá lắm. Bác Hằng, Ngạc Mẫn đâu…
 – Dạ có thần!
 – Hãy mang theo quân, đi bắt họ về đây!
 Ông Phước Luân nghe vậy, quỳ xuống:
 – Thần cũng xin thánh chỉ, đi bắt bọn tội phạm!
 Vua quắc mắt:
 – Cha con các người đã đồng mưu như vậy, còn bắt nỗi gì?
 Ông Phước Luân dập đầu, thành khẩn:
 – Thần không biết dạy con, tội thật đáng chết, nhưng không hề có chuyện đồng mưu. Xin Hoàng thượng hãy để thần đi bắt bọn họ, để tránh chuyện nghịch tử kháng chỉ trốn thoát!
 Vua nghĩ cũng có lý, khoát tay:
 – Thôi được, vậy thì hãy cùng đi bắt bọn chúng về đây, phải bắt sống tất cả nhé. Lần này trẫm sẽ trừng phạt nặng, các ngươi không ai xin xỏ gì cả nghe không? Thật là quá quắt, bọn chúng chẳng coi ai ra gì cả. Ta chẳng thể chịu được, phải xử trảm tất cả thôi.

 Chương 33

Cùng lúc đó, một cỗ xe ngựa chạy nhanh ra khỏi thành. Người lái xe là Liễu Thanh và Liễu Hồng.
 – Nhanh! Nhanh! Nhanh nào!
 Ngọn roi vút ra, ngựa phóng như bay.
 Trong xe là Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, Tử Vy trùm trong những chiếc áo dạ hành. Cả ba đều mệt cả nên nằm ngả nghiêng theo độ lắc của xe, bên cạnh họ là các bạn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái.
 Tiểu Yến Tử tỉnh táo nhìn những người bạn thân của mình cảm động:
 – Thật không ngời các bạn lại đến… cướp tù, giải thoát cho bọn tôi, nhưng mà… nhưng rồi từ đây về sau chúng ta sẽ làm gì đây?
 Vĩnh Kỳ khẳng khái:
 – Thì sẽ cùng các bạn đến tận chân trời góc bể vậy.
 Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:
 – Làm vậy sao được? Dù gì huynh cũng là A ca cơ mà?
 – A Ca rồi sao? Ở trên cao hay dưới thấp, thì cũng cần phải có tình yêu. Vẫn cần cuộc sống lứa đôi như mọi người. Vẫn cần có muội.
 Tiểu Yến Tử cảm động nước mắt rưng rưng:
 – Ngũ A Ca! Những điều huynh vừa nói đã làm muội thấy ấm cả lòng, nhưng muội không thể đoạt mất đứa con trai mà Hoàng A Ma yêu quý nhất, đó là tội lỗi không thể dung thứ, vì vậy tốt hơn là huynh hãy quay về đi.
 Tử Vy cũng lo lắng nhìn Nhĩ Khang:
 – Còn huynh? Huynh cũng định không quay về nữa à?
 Nhĩ Khang gật đầu:
 – Lúc tính cướp ngục là đã quyết định. Đâu còn đường nào nữa để mà quay về?
 Tử Vy nghe nói giật mình:
 – Như vậy thì… gia đình huynh sẽ thế nào? Cha mẹ huynh? Chuyện này chắc sẽ khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình đấy!
 Nhĩ Khang bực tức:
 – Đừng nhắc gì đến Hoàng thượng nữa. Không ngờ ông ấy lại ác thế, giam cả máu thịt mình vào đại lao, rồi còn dùng cả cực hình. Huynh thấy tốt nhất không nên để muội gặp lại ông ấy nữa, người chẳng tình nghĩa gì cả.
 Tử Vy lắc đầu:
 – Nhưng mà… như vậy cha mẹ huynh sẽ bị liên lụy. Không được đâu phải quay về thôi!
 Nhĩ Thái nói:
 – Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa hãy yên tâm. Tôi chỉ đưa các bạn đi một đoạn đường, rồi giao các người lại cho Liễu Thanh, Liễu Hồng. Họ là bạn, sẽ bảo vệ được các người về Tế Nam để sống một cuộc đời mới. Còn tôi sẽ quay trở về kinh với Hoàng thượng và cha mẹ. Riêng Ngũ A Ca và Nhĩ Khang huynh chắc có lẽ họ sẽ đi theo các người.
 Tử Vy giật mình:
 – Thế… Thế nếu Hoàng thượng nổi giận thì sao?
 Nhĩ Thái cười một hào phóng:
 – Thì… một mình tôi chịu tội là đủ, có sao?
 Xe chạy đế một cánh đồng hoang, Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy đã vắng vẻ, cho ngựa dừng lại. Mọi người xuống xe, Nhĩ Thái nói:
 – Thôi, đưa các người đến đây đủ rồi. Tôi quay về đây, mọi người nhớ bảo trọng.
 Nhĩ Khang siết chặt tay Nhĩ Thái:
 – Nhĩ Thái, huynh không ngờ đi lòng vòng rồi cũng quay về con đường này. Từ đây về sau, chuyện trả hiếu cha mẹ, trung với vua đều nhờ đệ cả. Ở giây phút này, huynh chẳng biết phải nói gì với đệ. Có điều có được một người đệ như đệ, huynh cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.
 Vĩnh Kỳ vỗ vai Nhĩ Thái, xúc động:
 – Bây giờ có lẽ Hoàng A Ma hẳn đang nổi cơn thịnh nộ, vì vậy có quay về Nhĩ Thái hãy cẩn thận nhé.
 Liễu Thanh, Liều Hồng bước tới. Liễu Thanh nói:
 – Tôi nghĩ tới nghĩ lui mãi thấy làm thế này là không đúng, nếu chúng ta đã quyết định đi thì cùng đi. Tại sao người đi người ở? Đã làm to chuyện thế này thì không thể rút lui được. Nhĩ Thái khi quay về chắc sẽ chết và nếu Hoàng thượng mà không tha thì bọn ta có trốn đâu cũng chẳng an toàn.
 Tử Vy suy nghĩ rồi nói:
 – Hai huynh Nhĩ Thái, Nhĩ Khang. Thật muội không ngờ các huynh lại gan đến độ dám làm chuyện cướp ngục thế này. Chuyện này to lắm chứ không nhỏ, nhưng xảy ra rồi hốt lại cũng chẳng kịp. Lời của Liễu Thanh nói đúng. Nhĩ Thái mà quay về lần này, chẳng khác nào quay về miệng cọp. Dữ nhiều lành ít, tai vạ chẳng phải chỉ ụp xuống đầu Nhĩ Thái huynh mà còn vạ lây đến cả người khác. Vì vậy muội có đề nghị này, không biết quý vị có chịu nghe theo không?
 Tiểu Yến Tử nôn nóng, nói ngay:
 – Muốn gì thì nói ngay! Hay là Nhĩ Thái hãy cùng đi theo bọn này đi. Chứ nếu cứ chần chờ thế này, thì bọn lính kia đuổi theo làm sao chạy kịp. Chúng ta nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia thôi.
 Nhĩ Thái lui ra sau, thái độ cao ngạo theo kiểu “Gió rít mãi hề, nước sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi hề, quyết không về” của Kinh Kha, Nhĩ Thái nói với một cách tự tin:
 – Các bạn hãy yên tâm đi đi, đừng do dự gì nữa, chỉ đổi một mạng tôi mà bốn người được hạnh phúc thì còn gì hơn. Tai họa đang đến rất gần. Phải có một người đứng ra nhận trách nhiệm. Lúc đó cha mẹ tôi chỉ mất một tôi, còn Nhĩ Khang huynh. Các bạn hãy dứt khoát đi đi chứ. Hoàng thượng hẳn nhân từ. Chưa hẳn tôi sẽ chết. Sau đó mình có cơ hội gặp lại nhau. Thôi tạm biệt!
 Nhĩ Thái nói xong, quay người bỏ đi.
 Tử Vy vội quay qua, nắm lấy Nhĩ Khang:
 – Nhĩ Khang, thế này không được, chúng ta hãy cùng quay về thôi. Nhĩ Thái nói đúng. Hoàng thượng là người nhân từ chắc chúng ta cùng đến gặp Hoàng thượng tự thú, nhận lỗi của mình. Chuyện cướp ngục là chuyện làm bất đắc dĩ Hoàng thượng hẳn hiểu điều đó. Trước đây người cũng nào có nói là sẽ giết bọn muội đâu? Thà là đối diện với bão tố. Chứ không để một mình Nhĩ Thái gánh tội thay.
 Nhĩ Khang nhìn theo Nhĩ Thái, lòng rối rắm. Tiểu Yến Tử thì khóc:
 – Nếu Nhĩ Thái mà gặp phải chuyện gì không hay thì tôi sẽ ân hận suốt đời.
 Kim Tỏa nói:
 – Muội cũng vậy.
 Mọi người nhìn nhau, chợt Nhĩ Khang nói:
 – Vậy thì còn chờ gì nữa, tất cả bọn ta lên xe, Liễu Thanh Liễu Hồng thì ở lại để khỏi liên lụy, nhưng ơn các người, bọn này sẽ không quên đâu.
 Tiểu Yến Tử ôm chầm lấy Liễu Hồng:
 – Ai bảo đại ân chỉ để trong lòng, còn ta, ta xin cảm ơn các người một trăm lần, một vạn lần đây.
 Rồi quay qua Liễu Thanh, Tiểu Yến Tử nói:
 – Nếu ta mà không chết, ta sẽ phong vương cho ngươi. Ta nói thật đấy.
 Liễu Thanh, Liễu Hồng lắc đầu:
 – Chuyện cướp tù nào phải dễ dàng? Đã thành công sao các người còn quay lại nộp mạng. Các người có điên không?
 – Hoàng thượng mà nổi cơn thịnh nộ lên, là tất cả các người đều chết chém!
 Nhưng Tử Vy đã quyết định:
 – Con người ai cũng chỉ chết một lần, nên sống thì phải sống oanh liệt xứng đáng. Chứ bây giờ vì sự an nguy của mình, mà để cho Nhĩ Thái và gia đình gánh nỗi khổ đau, thì sự sống của nào có nghĩa lý gì nữa? Sống chẳng bằng chết sướng hơn.
 Nhĩ Khang tán đồng:
 – Tử Vy nói đúng! Ta không nên tham sống mà sợ chết. Chuyện cướp ngục là chuyện bất đắc dĩ. Bây giờ quay về gánh lấy trách nhiệm đó là thượng sách.
 Liễu Thanh, Liễu Hồng nhìn bọn Tiểu Yến Tử biết là họ đã quyết định chấp nhận, không có cách nào khuyên giải được, đành nói:
 – Vậy thì chúng tôi không biết nói gì hơn là chúc phúc cho các bạn. Chúc các bạn may mắn.
 Và rồi tất cả lên xe. Nhĩ Khang ngồi vào chỗ lái giật dây cương. Chiếc xe quay thẳng về Bắc Kinh.
 Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng giữa đồng nội gió lộng, kêu to:
 – Tạm biệt! Mong là chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại. Hãy gắng bảo trọng.
 Xe đã đuổi kịp Nhĩ Thái, Nhĩ Khang dừng lại:
 – Nhĩ Thái lên xe đi. Chúng tôi đã quyết định. Phúc cùng hưởng họa cùng chia. Tất cả cùng đối mặt với sự việc. Không ai được rút lui hết! Vì vậy không ai đi mà tất cả cùng ở lại!
 Phước Luân, Bác Hằng, Ngạc Mẫn và đoàn quan quân vừa ra đến cổng thành đã thấy chiếc xe ngựa chở đám Tử Vy quay về.
 Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xuống ngựa quỳ trước mặt ông Phước Luân:
 – Để cha nhọc thân tìm, bọn con thật bất hiếu. Tụi con quay về đây là để chuẩn bị diện kiến Hoàng thượng xưng tội đây.
 Vĩnh Kỳ nhảy xuống xe, chấp hai tay lại:
 – Làm nhọc chúng thần lỗi hoàn toàn ở ta. Ta sẵn sàng theo các vị gặp Hoàng A Ma chịu tội đây.
 Thế là một lúc sau, tất cả đã có mặt đầy đủ trước mặt vua. Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa thương tích đầy người, xốc xếch trong những chiếc áo rộng của Nhĩ Khang, Nhĩ Thái bước vào quỳ ngay xuống đất trước mặt vua. Phía sau là Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái…
 Bác Hằng hành lễ với vua xong, bẩm báo:
 – Thần và Ngạc Mẫn, Phước Luân vừa ra đến cổng thành là thấy bọn họ đánh xe trở về cung, nên vội đưa họ đến đây. Chuyện “cướp ngục” vừa qua hình như có uẩn khúc gì trong đó, nên họ mới hành động như vậy, xin Hoàng thượng minh xét.
 Vua Càn Long nhìn xuống. Thấy bọn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa mình mẩy máu me, quần áo xốc xếch, hết sức ngạc nhiên hỏi:
 – Ba người sao thế? Tại sao thương tích đầy người thế kia?
 Tiểu Yến Tử không dằn được, nói:
 – Hoàng A Ma ác thật! Thà giết quách chúng con đi, có đau chỉ đau một lần, đằng này lại đem chúng con nhốt vào cái chỗ vừa tối vừa ẩm, để gián cắn, chuột gậm, rồi tối lại oan hồn xuất hiện nhát bọn con, khiến bọn con ngồi chẳng dám ngồi, nằm chẳng dám nằm, như vậy còn chưa nói, đằng này còn sai cả tên tham quan họ Lương có hận thù với chúng con, đến đó tra khảo, bức cung. Tụi con không chịu ký, ra lệnh cho cai ngục đánh, đánh bằng roi để chúng con bị rách da rách thịt, đau đớn vô cùng. Hoàng A Ma. Bọn con từ lúc vào cung đến giờ, có làm điều gì không phải đâu, mà Hoàng A Ma lại căm thù, muốn giết bọn con như vậy? Trước đó, con đã sợ, con không muốn làm cát cát, nên đã nhiều lần tìm cách trốn ra khỏi cung. Con muốn đi luôn, nhưng lại không đành vì con thấy thương Hoàng A Ma. Chứ nếu con sớm biết Hoàng A Ma tàn nhẫn như vậy, thì con và Tử Vy đâu thèm đến đây để có một người cha hung dữ thế.
 Vua kinh ngạc:
 – Ai tra khảo bọn ngươi? Trẫm nào có lệnh bao giờ? Ai dám tự ý làm điều đó chứ?
 – Thì tên tham quan họ Lương đó, ông ta bảo là phụng chỉ của Hoàng A Ma mà làm. Đây này, Hoàng A Ma xem!
 Tiểu Yến Tử nói, rồi tự nhiên vạch vai ra cho vua xem. Trên vai và cổ cô nàng đầy vết roi. Không những thế, cả trên tay và chân nữa. Không dừng lại ở đó, Tiểu Yến Tử còn vạch tay của Kim Tỏa và Tử Vy cho vua xem để xác minh điều mình nói là thực, xong tiếp:
 – Hoàng A Ma. Những vết thương này không hề ngụy tạo, không đánh sao bị thương? Có phải Hoàng A Ma định giết lần giết mòn chúng con bằng roi đòn. Tụi con nào có phạm lỗi lầm nào to tát để bị trừng phạt như vậy?
 Vua nhìn bọn Yến Tử mà lòng đau nhói. Người tức giận hạ lệnh:
 – Bác Hằng đâu, mau bắt tên quan họ Lương kia đến đây! Bắt ngay!
 – Tuân lệnh!
 Bác Hằng vội đi ngay. Ba cô gái còn lại kéo thẳng nếp áo mình lại. Tử Vy bấy giờ mới dám nhìn lên, nói:
 – Bẩm Hoàng thượng. Bọn con biết mình phạm phải nhiều tội tày trời, giả mạo thánh chỉ, đánh người cướp tù, tội cũ chưa trị chồng chất thêm tội mới, khó mà tha chết được nhưng khi lên xe chạy trốn ra được khỏi cổng thành. Bọn con lại đắn đo nghĩ lại và cuối cùng quyết định quay trở về, đối diện với lỗi lầm. Điều đó cho thấy chúng con vô cùng ăn năn, sám hối, biết lỗi. Khi trở về chúng con tin tưởng là với trái tim nhân từ của Hoàng thượng, kẻ biết lỗi sẽ được khoan dung, nếu không mà phải gánh tội chết, thì con xin Hoàng thượng hãy đặc ân cho, mà tha chết cho Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước. Họ đã hành động chẳng qua là vì chúng con.
 Vua Càn Long nghe Tử Vy nói, cơn giận nguôi hẳn, ông lắc đầu:
 – Thôi đừng nói gì cả! Ta biết các ngươi bị tra khảo rất nặng, hãy về Thấu Phương Trai dưỡng thương đi, ta sẽ cho Thái y xuống ngay! Còn tội sẽ xét sau.
 Rồi vua ra lệnh cho thị vệ dời Thái y vào cung tức khắc. Tử Vy biết vua đã nguôi giận nhưng vẫn chưa đứng dậy, dập đầu tâu:
 – Nếu Hoàng thượng không hứa là sẽ tha cho Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước, thì Tử Vy này quyết quỳ ở đây chẳng đi đâu cả.
 Vua châu mày:
 – Dám giả thánh chỉ cướp ngục. Tội đó nghiêm trọng vô cùng, làm sao có thể tha thứ dễ vậy chứ? Sao ngươi bị thương trầm trọng vậy không lo dưỡng thương, mà cứ bày chuyện xin xỏ cho người khác? Vậy có đúng không? Tội ai làm người đó chịu, đừng xin gì cả. Ta không tha được đâu!
 Ông Phước Luân nghe vậy, vội vã quỳ xuống, lệ hai hàng:
 – Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại chuyện gia đình thần mấy đời trung quân mà khoan dung cho vì thần chỉ có hai thằng con trai duy nhất này thôi.
 Nhĩ Khang thấy cha khóc vội quỳ xuống:
 – Bẩm Hoàng thượng, chuyện cướp ngục của bọn thần tuy là trọng tội nhưng đó là vạn bất đắc dĩ, vì nếu không đến kịp, chưa chắc giờ cả ba Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa còn sống.
 Vĩnh Kỳ cũng quỳ xuống nói thêm:
 – Hoàng A Ma! Khi bọn con xông vào ngục thì thấy cả ba Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đều bị treo trên cao. Cai ngục thì dùng roi sắt tẩm nước muối, đang đánh xối xả vào người. Họ là đàn bà con gái mà lại bị tra khảo tàn nhẫn vậy, nếu chuyện này mà lọt ra ngoài thì còn gì là sĩ diện nhà Đại Thanh ta?
 Nhĩ Thái cũng tiếp lời:
 – Ba cô gái này không phạm gì trọng tội. Một lại là “Hoàn Châu cát cát” một là “cành vàng lá ngọc”. Sự thật chưa sáng tỏ mà đã sử dụng cực hình. Có phải là muốn giết người diệt khẩu không?
 Hào khí Tiểu Yến Tử lại nổi lên, nhảy vào, khẳng khái:
 – Bẩm Hoàng A Ma! Tất cả những sự việc xảy ra hôm nay, đều do con gây ra cả. Tội con làm con chịu, xin Hoàng A Ma tha chết cho những người vô tội này, chỉ lấy đầu con thôi!
 Vua trợn mắt nhìn Tiểu Yến Tử:
 – Bộ con tưởng ta không dám lấy đầu ngươi sao? Đụng tí là đem đầu ra thế? Đúng như điều ngươi đã nói, toàn bộ vấn đề ở đây đều là do ngươi gây ra. Nếu ngươi không giả mạo làm cát cát thì đâu có chuyện gì xảy ra? Ta biết là tội ngươi rất nặng!
 Rồi vua mím môi gật gù:
 – Thôi được, nếu ngươi muốn được chết thế cho mọi người, thì ta cũng cố hoàn thành ước nguyện của ngươi.
 Và nhìn ra ngoài nói:
 – Người đâu! Hãy đưa Hoàn Châu cát cát ra chém ngay!
 Vua vừa ban lệnh là nhóm thị vệ đã ùa vào. Vĩnh Kỳ sợ hãi kêu lên:
 – Hoàng A Ma! Xin hãy khoan dung cho!
 Kỷ Hiểu Phong và các đại thần khác cũng đồng loạt quỳ xuống tâu:
 – Xin Hoàng thượng khai ân!
 Tử Vy vừa khóc vừa nói:
 – Bẩm Hoàng thượng! Hoàng thượng đã quên lời hứa hôm trước với con rồi ư? Bất luận Tiểu Yến Tử có làm điều gì không phải, thì đều không bắt tội chết. Không phải Hoàng thượng quên rồi?
 Vua nói:
 – Ta nói là không bắt tội chết, nhưng đằng này Tiểu Yến Tử lại tự nguyện chết thay cơ mà!
 Tử Vy, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ vội sụp xuống:
 – Chúng con xin được chết, chứ không để người khác chết thay!
 Vua trừng mắt:
 – Các ngươi muốn thách thức ta ư? Các ngươi tưởng ta không dám giết các ngươi à?
 Tử Vy nhìn lên với đôi mắt đầy lệ:
 – Bẩm Hoàng thượng, chúng con quay về đây là biết chắc điều gì đang chờ mình. Chúng con đã nạp mình. Bây giờ chỉ còn chờ sự khoan dung của Hoàng thượng thôi. Con nghĩ là Hoàng thượng sẽ không giết…
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_36
Phan_37 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Lamborghini Huracán LP 610-4 t